Trang chủ > OVER DRIVE > BMW GS Trophy Giải đua Moto kiệt sức (P2)

BMW GS Trophy Giải đua Moto kiệt sức (P2)

# OVER DRIVE | March 22, 2019

(Phần 2) Kể từ năm 2008, hãng mô tô BMW bày ra 1 cuộc chơi “kiệt sức” gọi là BMW GS Trophy. Đường đua chỉ dành cho dòng xe adventure khủng R1200GS và luôn được chọn ở những địa điểm kỳ lạ, hoang vu trên toàn thế giới từ châu Phi sang Mỹ, thậm chí là ở miền băng giá tây Canada. Theo chân một phóng viên vào cuộc phiêu lưu GS Trophy trong cuộc chinh phục sinh tử với địa hình vùng nhiệt đới gần biên giới Tam Giác Vàng...

Thái Lan: Thiên đường xe Adventure

Mỗi ngày, cứ hai đội một ghép lại để đi, có một người dẫn đường. Ngày đầu tiên, đội chúng tôi chạy theo đúng thứ tự đã đề ra, Cyr đi đầu, tiếp đến là Villeneuve, McDonald và tôi đi cuối cùng, Nó cũng là cơ hội để tôi thấy đồng đội mình lái như thế nào, Cyr lái rất hùng hổ, điều khiển chiếc GS đồ sộ như như một cái xe cào cào; McDonald thì tính toán và đi cẩn thận. Trong khi Villeneuve – anh chàng bán bảo hiểm toàn đi trước rồi mới hỏi. Mặc dù mỗi người lái một kiểu nhưng cả đội rất ăn ý và đi với nhau như đã từng đi cùng nhau lâu rồi.

Như đã hứa, chuyến đi đã đầy thách thức ngay từ ngày đầu, đường ở California chẳng ăn thua gì so với những con đường ở Thái về độ ngoằn ngoèo! Chúng tôi nhanh chóng học được cách lái xe của những chuyên gia người Thái. Hình như họ chỉ tập trung xây những con đường cao tốc hoặc cải tạo những con đường ở nơi hẻo lánh, và không quan tâm gì đến việc xây dựng một con đường dễ đi hơn để qua núi, chứ tôi không hề thích con đường đi qua đỉnh núi này – nó rất dốc, thực sự rất dốc. Dốc tới mức mà khi dừng xe lại, bạn phải dừng song song với con đường nếu không muốn bị ngã.

Những đoàn xe phượt trên những con đường nhựa ngoằn ngoèo, hẹp và dốc. Thái Lan đúng là một thiên đường xe Adventure.

Những đoạn đường chính ở miền bắc Thái Lan thì rất sạch sẽ, mặt đường trải nhựa láng mịn, chúng tôi vượt qua nhanh và rất dễ dàng, còn hầu hết những đoạn còn lại là đất, hoặc đường bê tông, hoặc là lởm chởm những mảnh vụn nhựa đường. Thậm chí chỉ là đường đi lại của động vật. Nếu bạn nghĩ rằng cung đường vang danh của dân đua xe tự do gọi là Đuôi Rồng (Tail of the Dragon) ở Bắc California là ngoằn ngoèo ư? Vậy thì tất cả những con đường dân sinh ở đây như là vẩy trên đuôi con rổng đó.

Và dĩ nhiên với độ khó của những con đường mòn này, chúng tôi phải tập trung chú ý và cố gắng bắt chước những kỹ thuật lái điêu luyện của Cyril Despres. Chúng tôi cũng gặp những người dân bản địa lái những chiếc xe máy nhỏ 150cc với cặp lốp mòn vẹt băng qua vèo vèo, đôi khi còn chở ba người. Họ nhìn chằm chằm vào chúng tôi - những người nước ngoài mướt mải mồ hôi cưỡi trên chiếc phi thuyền khổng lồ.

Điều khó khăn nhất có lẽ là phải lách liên tục thì mới giữ được chiếc xe bám vào con dốc, hay những đoạn sườn đồi đầy đá. Trong khi tôi còn ngắc ngoải ở đây thì những xe khác cứ leo dốc dễ như không. Mãi 3 ngày sau tôi mới phát hiện ra lốp sau bị mòn nghiêm trọng và hình như có điều gì đó không ổn rồi. Tôi phải bơm nó lên đến 42 psi, căng gấp đôi xe khác. Sang đến ngày thứ 4 thì tôi được thay lốp mới và kết quả đã khá hơn hẳn, cảm giác như tôi vừa nhảy lên ô tô.

Giải đua BMW GS Trophy năm 2016 như là một chuyến tàu lượn siêu tốc kéo dài một tuần, nó càng trở nên khó hơn khi lái off-road với chiếc R1200GS! Tôi thấy chuyến đi này chỉ cần lái một con xe cào cào 250cc thôi là đủ.

Con đường chính đi qua một bản héo lảnh sống cạnh sườn đồi và ở đây chẳng có gì ngoài đất.

Hàng ngày, các đội còn phải vượt qua một số địa hình đặc biệt để tính điểm. Có nhiều đoạn, yêu cầu một thể lực tốt, như là mang chiếc xe qua một cái cầu gãy, hoặc vượt qua một gốc cây cao 1.2m. Có đoạn kiểm tra kỹ năng lái xe, như là đua tính thời gian lái qua dòng sông theo hình zig-zag. Hoặc lái qua sông mà phải chú ý những đoạn tin nhắn gắn trên cây, một vài bài kiểm tra có cả các câu hỏi kiểm tra kỹ năng; và một bài kiểm tra phải sử dụng máy định vị GPS để tự tìm đường. Và một chặng đặng biệt cũng là bài kiểm tra cuối, được trải nghiệm trên những kiểu đường dành cho motocross, dĩ nhiên bao gồm cả các khúc cua tay áo chật hẹp, nhiều chướng ngại vật, lên xuống dốc.

Con đường vòng quanh sườn đồi khá dốc, cái gá để chân bên phải thỉnh thoảng quẹt dài vào vách núi dựng đứng. Đi được thêm một đoạn, thanh chống đổ bên phải của chiếc GS đồ sộ va vào một gốc cây, đẩy chiếc xe lạng về bên trái. Thi thoảng, có một vài rễ cây cổ thụ mọc trồi lên trên mặt đất, tôi cố gắng để lách qua.

Mồ hôi tôi chảy dài trên hai hàng lông mày và chảy vào mắt làm tôi thấy rát. Nhiện độ hiện tại là 34 độ C, cùng với độ ẩm cao làm tôi cảm thấy như đang đi xông hơi. Khí hậu vùng nhiệt đới làm mũ bảo hiểm tôi bốc mùi như một túi tất để lâu ngày chưa giặt. “Chuyến đi sẽ vui đấy!” chúng tôi đã được báo trước. Với 10 km đường độc đạo làm chúng tôi mất hơn một tiếng rưỡi để đi qua.

Sự kiện may rằng không có bất kỳ vấn đề nghiêm trọng nào xảy ra, ngoại trừ một điều không hay là giải GS lần này cắt bỏ nhiều đoạn đua có tính giờ với tốc độ cao (tạm dịch của “end-over-end at speed”) trong suốt bài thi cuối cùng. Điều làm tôi nhớ và tiếc mãi đó là có rất nhiều đoạn cua liên tục mà tôi hay quên về số, khiến cho việc lái rất nguy hiểm nhưng cũng cho những cảm xúc thót tim hiếm hoi trong đời thường! Nhưng khi vừa bắt đầu quen dần với cảm xúc sống phiêu lưu và kịch tính… thì cuộc đua kết thúc.

BÌNH LUẬN

Viết bình luận

Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên