Trang chủ > LIFE DRIVE > Hà Nội ơi! Anh cưỡi Peugeot “pành pạch” tìm em

Hà Nội ơi! Anh cưỡi Peugeot “pành pạch” tìm em

# LIFE DRIVE | April 1, 2019

“Một yêu anh có Sen-kô

Hai yêu anh có Peugeot cá vàng

Ba yêu nhà cửa đàng hoàng

Bốn yêu hộ khẩu rõ ràng thủ đô“

Thời buổi này muốn tìm lại chút Hà Nội xưa, cái thuở mà cả thành phố còn biết nhau. Tìm quán người ta gọi tên phố, hỏi Cái này Cái ấy người ta bảo nhà nó ở phố kia. Thì chỉ có chờ đến khi đêm về lang thang mới thấy mà thôi. Lạch cạch từ chiều lôi con “pành pạch” của ông tôi ra chùi rửa, thêm xăng nhớt. Chiếc Peugeot 102 đỏ chót của ông nó ở nhà từ khi mẹ còn chưa đẻ tôi, nó cũng như người nhà. Đêm nay nó lại trở thành người bạn đồng hành với tôi. Chiếc xe đã mang trong mình một góc Hà Nội xưa cũ qua những câu chuyện của người lớn. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn thử ghép một câu chuyện riêng cho chính mình và chiếc xe. Đó là một đêm đặc biệt khi thành phố bước qua tuổi ngàn năm, cùng chiếc xe đã đi qua hơn nửa già thế kỷ….

Bắt đầu tại Phố Đình Ngang , bây giờ mới là 01h 18p, trên phố vẫn còn khá nhiều người trẻ. Họ đi chơi một cách thỏa thích, cái điều không thể làm được cách đây vài tiếng đồng hồ trên cùng con phố đó vì Hà Nội giờ người ở đâu ra mà lắm quá!

Lộ Trình của tôi bắt đầu từ đường Thanh Niên, một trong những con đường đẹp và thơ mộng nhất Thủ Đô, sau khi vượt “Bão” trên đường đê Trần Nhật Duật. Thật may mắn là những dãy đèn trang trí rủ xuống như những chiếc lá liễu vẫn được thắp sáng cho tôi góc ảnh đẹp.

Đi vào Phan Đình Phùng, rẽ sang Lý Nam Đế rồi vòng trở lại Điện Biên Phủ. Tôi thoáng thất vọng vì buổi tối chẳng có gì trên những con đường nhà binh này níu chân tôi lại, có lẽ vì trong tôi đang hướng tìm một cảm giác khác, cảm giác len lỏi trong từng góc phố - ngõ nhỏ Hà Nội  xưa. Vòng lại khu "old quarter". Quanh bồn phun nước Bờ Hồ vẫn đang được bao vây bởi hàng rào để chặn "bão" bọn trẻ phóng xe máy. Loanh quanh một hồi vô định tận 2h40p vòng về Đinh Liệt, dừng lại trên con phố Tây để bắt đầu lôi máy hình ra.

Đi vòng vèo trên phố không có đích, cứ kéo nhẹ ga chiếc 102 mà lướt, cuộc sống ban đêm trên phố không hoàn toàn tĩnh lặng như tôi tưởng. Đâu đó trên phố vẫn còn lang thang vài chú “Tây balô”, quán cóc thì hầu như đóng cửa cả. Chỉ còn lại đèn đường nhuộm vàng cả phố, những ngọn đèn trang trí màu mè từ trước Đại Lễ hay thi thoảng là ánh sáng trắng lẻ loi phát ra từ cây ATM. Bụng bắt đầu đói, tôi dừng lại ở một Bakery phố Hàng Bạc, có lẽ là đó là Bakery duy nhất ở Hà Nội bán hàng vào thời điểm như vậy. Chọn cho mình 2 chiếc bánh, tôi bước sang đối diện bên kia đường, ngồi bệt xuống đất dưới ánh đèn của tấm biển quảng cáo và thưởng thức 2 cái bánh "quí giá". Rồi lại lôi ra hàng mớ phụ kiện lằng nhằng ra để chụp ảnh. Mục đích chuyến đi đêm của tôi không phải là săn tìm những khung hình có tính nghệ thuật cao, tôi đi để cảm nhận, và để ghi hình lại những nơi mình đã đi qua như hy vọng sẽ chụp lại được quá khứ.

Đứng dậy, xếp lại đống đồ vào túi tôi lên đường để tiếp tục chuyến đi bụi đêm. Chợt trong đầu nổi lên ý tưởng đến những địa điểm quen thuộc nơi phố cổ mà tôi thường hay lê la những buổi chiều với bè bạn. Và tôi sẽ dừng lại chụp từng biển hiệu đề tên Phố với chiếc xe của mình như một điều tương phản ngày và đêm Hà Nội!

Một chị Tây đang Facebook muộn trên phố Mã Mây

Lướt qua Trà Chanh 31 phố Đào Duy Từ, ngược ra phố thử kiếm cuốc xe ôm…

Lang thang Hàng Điếu, Hàng Gà, rồi lại về Thuốc Bắc

Quán phở sớm trên phố Hàng Hành

Lại là phở trên phố Hàng Giấy

Thoáng cái tiếng thành phố trở mình đã ì xèo.. những kẻ đi làm trước tinh mơ.

Thành phố bắt đầu thức giấc

Tôi dự định sẽ kết thúc bằng một bữa sáng thịnh soạn để nạp năng lượng rồi quay về... đi ngủ. Nhưng mà ở thời điểm 4h sáng thật không phải dễ dàng gì để thỏa mãn cái bụng đang đói cồn cào. Và càng khó hơn với cái sự cầu kì của tôi: một bát Phở Hà Nội cùng cốc Cà Phê thực sự. Mò mẫm một hồi tôi cũng đến phở Bò đầu Bát Đàn, vào giờ đó quán vừa mới mở hé cánh cửa và bếp mới cơi than, bà chủ mới đang dọn hàng.

Khách phải đợi một khoảng thẫn thờ, đợi bà chủ dọn hàng cho xong. Môi nước dùng mới chan đầy bát nóng.. Sau gần cả tiếng đồng hồ, cuối cùng tô phở nghi ngút mùi vị, cái mùi bò ngọt lịm thịt lẫn hành quế cũng được bưng ra. Cảm ơn bà chủ và không còn chờ đợi thêm một khoảnh khắc nào nữa để thưởng thức.

Ăn xong bát phở "mở hàng", tôi lên đường để tìm cho bằng được một cốc Cà Phê rồi mới đành lòng trở về nhà. 5h30p sáng, có lẽ không phải là lúc để mở hàng của các chủ quán Cà Phê. Lượn qua từng phố Cà phê như Hàng Hành, Nguyễn Hữu Huân mà chưa có bất kì một chiếc cửa nào được hé ra. Tôi đành hi vọng vào quán quen của mình ở số 58 Hàng Bún, cố gắng đi thật chậm, thật chậm hy vọng rằng khi mình đến nơi ông chủ hàng sẽ mở cửa sớm hơn mọi ngày. Rất may, mấy chiếc ghế vàng quen thuộc giống như ở những quán bia Việt Hà đã bày sẵn, vậy là cốc cà phê cũng đã sẵn sàng cho người "mở hàng".

Đã thỏa mãn được bản thân với một bữa sáng trọn vẹn. Cũng đã đến giờ tôi nhường lại Hà Nội cho những người đi làm sớm, những cô học trò thướt tha áo dài đón chào cờ đầu tuần ở trường…

6h15p Tôi trở về nhà, kết thúc chuyến đi đặc biệt!

5 Tiếng dưới sương khuya... tôi đi bão đêm như thế đấy! đi quanh co trên từng con phố nhỏ, từng biển hiệu, nếp nhà quen thuộc... với Phở và Cà Phê sớm. Tất cả trong lòng một Hà Nội ngủ say sau một ngày gồng mình. Đó là thời điểm thật đẹp, thật êm đềm và tĩnh mịch, và đó mới chính là Hà Nội của tôi. Để rồi khi mặt trời lên Thủ Đô trở lại với bộn bề những lo toan  mới.

Bài và Ảnh:  Bảo Khánh

BÌNH LUẬN

Viết bình luận

Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên